• Thế giới nghệ thuật > Tác giả - Tác phẩm

Trang Thanh - Định danh một lối thơ riêng

Với 10 tác phẩm đã xuất bản, trong đó có 4 tập thơ Bay lặng im (2008), Mây trắng (2011), Thanh không (2023), Trên con đường tóc (2025), nhà thơ Trang Thanh được xem là một trong những giọng thơ nữ cá tính, giàu tư duy, đã định danh được một lối thơ riêng. Trên con đường tóc - tập thơ mới nhất của chị mở ra những ý niệm trong nỗ lực giải mã chính mình cũng như gửi gắm những thông điệp về tự do và cái tôi nữ quyền.

Đạo diễn Đặng Nhật Minh với hình tượng người phụ nữ trong chiến tranh

Dạo đó, mùa thu đang đi đến những ngày cuối cùng. Gió se lạnh. Tiết trời hanh hao, gợi chút gì xa vắng. Bên khung cửa sổ, đạo diễn Đặng Nhật Minh quay sang nói với tôi: “Tôi đến với điện ảnh một cách tình cờ như một sự run rủi của số phận. Hồi nhỏ tôi không yêu môn nghệ thuật này và không có hiểu biết gì. Tất cả những gì tôi có được là do tự học, tự mày mò, tìm kiếm một con đường riêng.” Gương mặt ông đằm lặng đang hồi nhớ về một hành trình thăm thẳm của cuộc đời…

Hòa Minzy tiếp tục tỏa sáng sau Bắc Bling

Từ sau thành công của Bắc Bling - bản hit đình đám đã công phá vô số bảng xếp hạng và các kỷ lục ra mắt vào đầu năm nay - Hòa Minzy tiếp tục “thừa thắng xông lên” khi liên tiếp xuất hiện trong các dự án nghệ thuật gây tiếng vang lớn và khẳng định vị thế vững chắc trong làng nhạc Việt.

Diễn viên Hứa Vĩ Văn: “Nghề diễn viên, áp lực là chuyện hàng ngày!”

Sinh năm 1979, từ sinh viên mỹ thuật trở thành người mẫu, ca sĩ và diễn viên, Hứa Vĩ Văn đã gắn bó với diễn xuất trong 25 năm qua và có khoảng 10 năm đóng phim truyền hình trước khi tập trung cho điện ảnh - nơi anh tìm thấy nhiều sự khai phá trong diễn xuất cùng những vai diễn có chiều sâu. Nổi tiếng sau thành công của nhiều bộ phim như Em là bà nội của anh, Ống kính sát nhân, Trái tim quái vật, Tiệc trăng máu, Đất rừng phương Nam, Mưa đỏ…, Hứa Vĩ Văn tiếp tục tái xuất màn ảnh rộng với Đồi hành xác: Tà thuyết đen trở lại khởi chiếu tại rạp từ 26/9/2025.

Nhiếp ảnh gia Phạm Tân - Người góp phần quảng bá phim Mưa đỏ

Trước khi bộ phim Mưa đỏ được công chiếu tới đông đảo công chúng, thì ngày 17 - 18/7/2025, Điện ảnh Quân đội nhân dân đã tổ chức Triển lãm ảnh nghệ thuật Mưa đỏ với chủ đề “Tri ân từ khuôn hình” tại Hà Nội. Triển lãm trưng bày 40 bức ảnh của nhiếp ảnh gia Phạm Tân - người chụp ảnh áp phích và hậu trường phim Mưa đỏ. Đây là một hoạt động nghệ thuật ý nghĩa, nằm trong chuỗi hoạt động tri ân ngày Thương binh liệt sĩ 27/7.

Khúc tráng ca tuổi trẻ và dấu ấn của dàn diễn viên "Mưa đỏ"

Mưa đỏ không chỉ là một bộ phim chiến tranh mà còn là khúc tráng ca bi hùng, một tượng đài về lòng quả cảm và tình đồng chí của thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc chiến khốc liệt tại Thành cổ Quảng Trị mùa hè năm 1972. Sức hút mãnh liệt của tác phẩm đến từ nội dung sâu sắc và đặc biệt là dàn diễn viên đã hoàn toàn “lột xác”. Họ diễn như không diễn, sống trọn vẹn, chân thực cùng nhân vật ngay cả khi phim đã kết thúc. Từ những gương mặt trẻ tiềm năng, dàn diễn viên Mưa đỏ đã đến gần hơn với công chúng và chạm vào trái tim người xem.

Nghệ sĩ Ái Như: "Tôi nhận được biết bao nhiêu sự thương yêu của khán giả"

Tài hoa với nhiều vai diễn, nhiều vở diễn để đời, nghệ sĩ - đạo diễn Ái Như luôn được nhiều thế hệ nghệ sĩ và khán giả trân trọng, yêu quý. “Không làm nghề này thì tôi không biết làm gì để thấy cuộc sống có ý nghĩa, để thấy tâm hồn mình được bay bổng, đẹp đẽ như làm nghệ thuật”- nghệ sĩ Ái Như chia sẻ.

Oe Kenzaburo - Quả tim lạnh lần mò tổ ấm trong hang tối

Oe Kenzaburo (1935-2023) là một trong những biểu tượng của văn học Nhật Bản hậu chiến, đồng thời là một trong số ít nhà văn châu Á giành giải Nobel Văn học (1994). Trải nghiệm cá nhân của Kenzaburo đặc biệt là việc ông có một người con trai bị dị tật não bẩm sinh đã trở thành nguồn cảm hứng và hình thành nền tảng triết học cho hầu hết sáng tác của ông. Trong tác phẩm, ông thường khắc họa những nhân vật bị “lệch” ra khỏi chuẩn mực xã hội: những kẻ dị dạng về thể chất, méo mó về tâm lý, hay tự ý biến đổi bản thân đến mức không thể nhận diện. Nhưng thay vì miêu tả họ như nạn nhân hay quái nhân, Oe biến họ thành những “kẻ thử nghiệm” về bản thể, buộc người đọc đối diện với những câu hỏi gai góc về bản chất của nhân tính, giới hạn của sự cứu rỗi, và khả năng tồn tại của một “tổ ấm” trong thế giới đầy bóng tối.