Ngày Đông đọc Kiều

Trang Kiều trắng tóc Nguyễn Du

Lời thơ bỏng cháy âm u đất trời

Sông Tiền Đường lành lạnh trôi

Bao máu lệ

Bao kiếp người

Long đong.

 

Kiều đau bạc cả má hồng

Cung đàn trắc trở mãi bồng bềnh vang

Đa tài, đa sắc, đa đoan

Đa sầu nhân thế

Đa mang nhân tình

Buồn Kim Trọng, trách Thúc Sinh

Kẻ hời hợt hứa, người linh tinh thề

Phong ba vùi lấp nẻo về

Bóng ma lưu lạc tái tê, bàng hoàng.

 

Nụ đào nát giữa tham quan

Hết lầu Ngưng Bích

Lại đàn Khuyển Ưng...

Câu thơ lệ ứa giữa chừng

Câu ca dao cũng ngập ngừng

Nghẹn đau

Kìa ai áo rộng, mão cao

Điếc câm giữa tiếng thét gào dân sinh...

 

Thương nàng ngồi trước bình minh

Tạ nhau còn một chữ trinh

Đá vàng

Mười lăm năm dẫu giải oan

Vẫn nghe quặn buốt đôi hàng lệ rơi

Khóc ai ngang dọc chống trời

Gươm đàn gãy gánh

Luân hồi về đâu?

Trải qua bao cuộc bể dâu

Giọt đau chẳng vỡ

Chữ sầu còn vương…

 

Kiều xưa vượt cõi đoạn trường

Ta nay vượt sóng Tiền Đường

Tìm ai?

THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

Nguồn: Tạp chí VHNT số 625, tháng 11-2025

;